pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_41

“Bách Nhĩ, ngươi thật đẹp!” Hắn nhịn không được nói, trong mắt dâng lên dục vọng nóng cháy, trái cổ di chuyển lên xuống, hiển nhiên đang cố gắng đè nén mình không kích động lột quần áo trên cơ thể người kia xuống.

“Đưa ta lên núi đi.” Biết là cứ tiếp tục ở đây, hai người thể nào cũng lăn một chỗ, Bách Nhĩ liền vội vàng mở miệng. Y đã ở trong nhà rất nhiều ngày rồi, nếu nói không khát vọng được ra ngoài thì là giả, nay vừa lúc có thể nhân dịp mặt trời chưa xuống núi, đi xem thử, khó chịu chất chứa trong lòng cũng sẽ tốt hơn.

Yêu cầu của y đương nhiên Đồ sẽ đồng ý, hắn lập tức cúi người, cõng y lên, đi tới ngọn núi phía Đông. Nếu lúc này đứng trên ngọn núi phía Đông vừa vặn có thể thấy cảnh sắc ánh chiều tà buông xuống.

Thời tiết rất nóng, cho nên Đồ chỉ vây một tấm da thú quanh hông, các á thú cũng vậy, chỉ có mình Bách Nhĩ do vẫn không quen với việc để lộ da thịt, nên còn mặc quần áo da thú thôi. Hồi trước có nội công nên không thấy nóng, mấy ngày nay mất đi nội công, dù ở trong nhà đá, đứng ở chỗ mát vẫn sẽ bị đổ một thân mồ hôi. Hôm nay đổi quần áo, y lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Dựa trên lưng Đồ, hai người cách nhau bởi lớp vải bố thô ráp, Bách Nhĩ có thể cảm nhận rõ được nhiệt độ từ tấm lưng cường tráng, rắn chắc của thú nhân, hơi nóng bốc lên khiến đầu y hơi choáng váng. Lúc này đầu của Bách Nhĩ lại không thể cử động, nên chỉ đành gác cằm lên vai phải của Đồ, lúc đi lại, hô hấp của hai người đều có thể nghe thấy, lại tuyệt đối không kém thân mật hơn là hôn môi.

Đi tới đi lui, Đồ không khỏi xoay đầu qua bên trái, khiến Bách Nhĩ thấy được gân xanh nổi rõ trên cổ hắn. Hiển nhiên, dựa sát như vậy, lại không có gì phân tán tư tưởng, hai người ai cũng không chịu nổi.

“Bách Nhĩ, ngươi nhắm mắt lại đi, tới nơi ta sẽ gọi người.” Đồ mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo cầu xin mơ hồ.

Bách Nhĩ cũng không làm khó hắn, ừ một tiếng, quả thực nhắm mắt lại, chỉ là cứ như vậy, mùi giống đực tản mát trên cơ thể thú nhân lại càng trở nên rõ rệt. Trước kia dù Bách Nhĩ ăn chung ngủ chung với thú nhân cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy cái mùi này tràn ngập dụ hoặc, cơ thể vì thế lại trở nên khô nóng, khó chịu hơn, trong lòng y không khỏi kêu khổ liên tục. Đồ cõng y, đương nhiên cảm nhận được sự biến hóa nơi hạ thân y, hô hấp của hắn cũng bất giác dồn dập lên, vì thế lúc leo lên núi, có vài lần vì tinh thần hoảng hốt mà xém nữa là trượt chân, may mà hắn phản ứng nhanh, nên mới không xảy ra việc gì. Chỉ là vừa tìm tới nơi có thể chứa được hai người, hắn liền đặt Bách Nhĩ lên một tảng đá trên núi, kéo tấm da thú quấn quanh hông mình ra, rồi lột quần Bách Nhĩ xuống, từ phía sau thúc mạnh vào.

“Dừng lại! Ở dưới…” Khi cơ thể đồng thời được thỏa mãn, trong lòng Bách Nhĩ lại thấy xấu hổ, y khẽ quát. Dù cho dục vọng đang đốt cháy cơ thể, y cũng không thể nào chấp nhận được việc làm ra loại chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ.

“Có đá che, không ai thấy đâu.” Đồ kêu rên trả lời, hai tay bóp chặt lên mông, eo của người dưới thân, vội vàng cắm vào, rút ra. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào chỗ giao hợp của hai người, dục căn thô to bị tiểu huyệt hồng nhạt, mềm mại, ẩm ướt, nóng bỏng bao chặt lấy, chỉ cần nghĩ tới đây là Bách Nhĩ, hắn liền cảm thấy toàn thân mình hưng phấn như muốn phát điên.

Bách Nhĩ nửa dựa vào tảng đá, mắt lại nhìn về phía trước, phát hiện quả nhiên chỉ có thể thấy ánh chiều tà ở phương xa đang buông xuống, trong lòng y mới yên tâm, cũng có thể yên lòng chìm vào khoái cảm mãnh liệt đối phương mang lại cho mình. Cơn gió se lạnh trên núi lùa qua cơ thể hai người, khiến nơi hai người kết hợp càng nóng bỏng như lửa cháy. Tinh thần Bách Nhĩ bừng tỉnh, thoát khỏi dục vọng, nhìn ánh chiều tà đã xóa đi ánh sáng chói mắt, hai quả cầu lửa trở nên đỏ rực, khiến y không khỏi nghĩ tới viên đá lửa tạo thành tình huống hiện tại của mình. Cơ thể vẫn truyền tới từng trận khoái cảm mãnh liệt, khiến y đột nhiên dâng lên ý niệm muốn nổ tung, vậy thì cứ kích thích cho nó nổ tung đi. Vì thế y theo bản năng bắt đầu theo phương hướng chuyển động của viên đá lửa, dùng ý thức dẫn nó vận chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó càng chuyển động thì càng chặt, càng chặt thì càng trướng, mà càng trướng lại càng nóng… Thời điểm hai người đồng thời đạt tới cao trào, viên đá lửa cũng đã lùi tới cực hạn, sau đó như pháo hoa nổ tung.

Đồ chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó, dục căn bị siết chặt lại, bị hút lấy, linh hồn như muốn từ trong cơ thể thoát ra, thoải mái hơn nhiều so với bất cứ lần giao phối nào trong dĩ vãng, thật lâu sau hắn mới chậm rãi thoát ra khỏi khoái cảm tràn ngập này, nhưng lại không nỡ rút dục căn ra. Mãi tới khi phát hiện Bách Nhĩ tựa hồ vẫn chưa lên tiếng, hắn mới cảm thấy không thích hợp, khẩn trương gọi tên y, rồi muốn lật y trở lại. Sau đó, hắn liền cảm thấy người dưới thân cử động.

Bách Nhĩ trở người, một tay đẩy dục căn vô sỉ của thú nhân còn chôn trong cơ thể y ra, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy, cũng không quan tâm giữa hai chân bởi vì không có tắc nghẽn mà chảy ra tinh dịch trắng đục, y xoay người kéo cái quần ở dưới mắt cá chân lên, sau đó cột lại. Tình cảnh rõ ràng xấu hổ, quẫn bách như thế, nhưng mỗi động tác của y lại đều ưu nhã giống như uống trà, vẽ tranh vậy, tuyệt đối không giống như vừa nãy mới bị người ta đè xuống, làm ra chuyện như vậy.

“Sao ngây người ra vậy?” Sau khi ăn mặc chỉnh tề lại, y mới nhìn Đồ còn đang sững sờ tại chỗ, cười nhạt nói.

Đồ lấy lại tinh thần, biểu tình lập tức trở nên cổ quái vô cùng, vừa như là kinh hỉ, vừa như là kinh ngạc, còn có chút vô thố mờ mịt, tóm hại, hắn há miệng mấy lần cũng không thể phát ra tiếng nào.

Bách Nhĩ cười ra tiếng, đi qua, ôm lấy cổ hắn, cho hắn một nụ hôn sâu tràn ngập cảm kích và vui sướng, lúc rời đi, y ghé vào môi hắn, nói nhỏ “Cảm ơn ngươi.” Nếu không phải bị mang tới ngọn núi này, nếu không phải trận dã hợp này, làm sao có thể tạo thành kết quả bất ngờ như bây giờ chứ.

Đồ rốt cuộc phản ứng lại, một tay kéo y vào lòng, ôm chặt lấy. Cách xiêm y mỏng manh, nhịp tim đập dồn dập, mãnh liệt truyền tới tình cảm không thể dùng ngôn ngữ diễn đạt của hắn. Bách Nhĩ không đẩy hắn ra, bởi vì chính y hiện tại cũng còn đang kích động, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hành động vốn tồn tại ý niệm hủy diệt này thế nhưng lại cho y sống lại một lần nữa. Hóa ra khi viên đá lửa bị nén tới tận cùng, rồi bùng nổ, chân khí ngưng tụ thành viên đá lửa liền bị lực đạo mãnh liệt vọt vào trong Vĩ Lư, nối liền các kinh mạch. Lúc ấy y vẫn không nhúc nhích là đang chờ mười hai kinh chính cùng kỳ kinh bát mạch được chân khí triệt để nối liền, cuối cùng lưu thông đại tiểu chu thiên, tuần hoàn không ngừng. Dù gặp phải sai lầm lần này, cuối cùng y vẫn đạt được mục đích ban đầu.

“Trên người ta còn mùi… phát tình không?” Thật lâu sau, Bách Nhĩ mới mở miệng hỏi, nói đến hai chữ kia y vẫn có chút xấu hổ.

Đồ có chút không đành lòng, nhưng vẫn buông tay ra, dù sao cũng không thể ôm như vậy mãi được, phỏng chừng thêm một hồi nữa, Bách Nhĩ sẽ không kiên nhẫn nổi. Hắn khịt khịt mũi, trả lời “Có, nhưng mà không có nồng như hồi đầu… có thể là vì chúng ta vừa giao phối xong.” Nói tới suy đoán này, hắn đột nhiên thấy có chút mất mát. Bởi vì nếu Bách Nhĩ không phát tình nữa, khả năng rất lớn là sẽ không cho hắn muốn làm gì thì làm như trong khoảng thời gian vừa rồi nữa.

Nghe được lời nói của hắn, mặt Bách Nhĩ đen đi, nhưng lại không nói gì. Có thể không có mùi sao, trên người y đầy tinh dịch chưa rửa sạch kìa. Chỉ là hiện tại nếu xuống núi, bị nhiều ánh mắt nhìn vào, dù sao cũng không tiện, nên y quyết định ở đây chờ tiếp tới khi trời tối lại tính.

“Bách Nhĩ, sao ngươi đột nhiên khỏe lên vậy? Sau này sẽ không như thế nữa chứ?” Thấy Bách Nhĩ xoay người sang chỗ khác nhìn mặt trời lặn, dáng người cao ngất, anh tuấn, Đồ đột nhiên cảm thấy hai người tựa hồ lại trở về tình trạng trước khi Bách Nhĩ sinh bệnh, trong lòng hắn hoảng hốt, bước qua, từ sau ôm lấy y, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ xa cách chợt dâng lên này.

Bách Nhĩ lại dung túng hắn, cũng không tìm cớ từ chối hắn thân cận như trong dự đoán.

“Sẽ không đâu.” Trả lời như đinh đóng cột, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình té ngã hai lần trong cùng một chuyện đâu.

“Bách Nhĩ, ngươi có hối hận làm bạn đời của ta không?” Do dự một lát, Đồ mới lại thấp thỏm hỏi. Thật ra hắn cũng biết, người thông minh là không nên hỏi ra câu này, thế nhưng hắn vẫn nhịn không được. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã không còn thỏa mãn với hai chữ bạn đời đơn thuần nữa, hắn hi vọng đối phương là tình nguyện từ tận đáy lòng, chứ không phải do tình thế bắt buộc.

“Ngươi nói xem?” Bách Nhĩ không quay đầu, trong giọng nói lại mang theo chút không vui.

“Ta không biết.” Đồ vùi mặt vào vai Bách Nhĩ, rầu rĩ nói. Hắn không biết đến tột cùng Bách Nhĩ suy nghĩ cái gì, thế nhưng hắn biết rõ, nếu không phải bởi vì chứng bệnh kỳ lạ này, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để hắn tới gần như vậy. Vì nguyên nhân như thế, hắn mới có thể sinh ra cảm giác lo được lo mất.

Hiển nhiên cũng đã nhận ra sự thấp thỏm, lo âu từ trên người hắn, Bách Nhĩ không khỏi thở dài, cảm giác không vui cũng bay đi, y trầm giọng nói “Ngươi cho rằng, nếu ta không muốn, ta sẽ dễ dàng tha thứ cho việc ngươi làm ra loại chuyện này với ta sao?” Có lẽ tình cảm y dành cho Đồ còn chưa tới thích, nhưng tuyệt đối không phải là không có chút tình cảm nào, nếu không, mặc dù bị dục vọng khống chế, y cũng sẽ không dễ dàng nhận làm giống cái dưới thân người ta đâu “Huống chi việc ta đã quyết định, thì sẽ không hối hận.” Đây là trách nhiệm nam nhân nên có.

Nghe được lời này, tuy biết tình cảm của y không như mình, thế nhưng Đồ vẫn cảm thấy rất vui, trong lòng không khỏi xúc động, rất muốn lại ôm người trong lòng, đặt lên đá, hung hăng làm thêm một hồi nữa. Có điều không đợi hắn hành động, Bách Nhĩ đã nghiêng đầu, liếc xuống hạ thân hắn, thản nhiên nói “Túng dục thương thân, tiết chế chút đi!” Hai người dán sát vào nhau, sao Bách Nhĩ không cảm nhận được vật cứng đang độn lên mông mình chứ.

Đồ đương nhiên không dám ép y, hắn hậm hực sờ mũi, buông Bách Nhĩ ra, lùi về sau vài bước, sợ ôm tiếp, hắn sẽ không khống chế được. Thấy hắn nghe lời như vậy, trên mặt Bách Nhĩ không khỏi hiện ra nụ cười, đột nhiên y cảm thấy có thể cùng thú nhân này trở thành bạn đời, tựa hồ cũng không phải là một quyết định tồi.

Nhìn mặt trời đã xuống núi, bầu trời bị một màu xanh đen thay thế, hoàng hôn dần dần ghé đi, y rốt cuộc xoay người lại.

“Đi thôi.” Là thời điểm xuống núi, cũng là thời điểm đối mặt với những người khác.

103. Hòa hợp

Xuống núi, Bách Nhĩ đi tới sông tắm rửa trước, rồi mới mặc bộ y phục bằng vải bố đã giặt qua vào. Đồ đang muốn khuyên y đừng mặc quần áo ướt, để hắn đi tìm bộ quần áo da thú khác cho y thay. Thời điểm đó hắn lại thấy trên người Bách Nhĩ tỏa ra nhiệt độ rất nóng tựa như mặt trời phủ xuống, rồi có một làn hơi trắng bốc lên, chẳng qua bao lâu, quần áo trên người y liền khô lại, khiến hắn không khỏi giật mình.

“Sau này ngươi luyện nội công thành cũng có thể làm được như vậy.” Bách Nhĩ giải thích một câu, y có thể cảm thấy năng lực đã khôi phục được hơn một nửa của kiếp trước, với tốc độ tăng trưởng ở thế giới này, tin rằng không bao lâu sau, y có thể vượt qua trạng thái cao nhất ở kiếp trước.

Vừa nghe lại là nội công, Đồ liền cảm thấy buồn rầu. Hắn không rõ, trước kia dù học cái gì, hắn cũng đều không thua Tát, tại sao ở chuyện này lại tụt ra sau, thậm chí kém hơn gã không chỉ một ít, cái đó quả thực còn không thể so sánh với Tát nữa. Hiện nay Tát đã có thể một chưởng đập nát nham thạch, tốc độ chạy cũng vượt xa hắn và các thú nhân khác. Dù sao, tới khi Tát luyện thành nội công, cũng có thể vượt lên phía trước, cái danh hiệu dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, hắn cũng không thể tiếp tục đội lên nữa. May là giờ Bách Nhĩ đã là của hắn, kể cả dùng danh hiệu dũng sĩ đệ nhất đại lục Vô Khôn để đổi lấy, hắn cũng sẽ không đổi.

Nhìn thoáng qua là biết hắn đang nghĩ cái gì, Bách Nhĩ thản nhiên nói “Luyện công cần kiên trì, bền bỉ, ngươi luyện thêm hai ba mùa tuyết rơi nữa đi, nếu còn không được, thì bỏ cũng không muộn.” Có người có tư chất tốt, lúc bắt đầu luyện như là làm chơi ăn thật, nhưng nếu không cố gắng, cuối cùng cũng chỉ trở nên tầm thường, tùy theo tự nhiên, không có chí tiến thủ. Có người tư chất tuy kém, nhưng nếu chịu cố gắng, cuối cùng cũng có khả năng trở thành bậc tôn sư. Hai loại người này y đều đã gặp, sư phụ kiếp trước của y chính là loại người thứ hai, cho nên dù tư chất của y tốt, cũng chưa bao giờ dám lười biếng một chút nào.

Thấy y không có ý xem thường mình, Đồ liền cảm thấy yên tâm.

“Sau khi ta gặp chuyện không may, Tát còn luyện công không?” Lấy quần áo da thú lúc trước ném ở đây đi giặt, sau đó vắt ở trên tay, vừa đi ra ngoài rừng trúc, Bách Nhĩ vừa hỏi.

“Tối nào cũng luyện hết.” Đồ đáp, dừng một lát, lại bổ sung “Ta cũng đang luyện.” Trừ tối qua. Tối qua hắn ngủ cùng Bách Nhĩ, làm gì có tâm tư đi luyện công.

Bách Nhĩ hừ một tiếng không rõ hàm ý, y nghĩ rằng, nếu ngay cả điểm ấy ngươi cũng không tín nhiệm ta, sao ta lại đồng ý làm bạn đời của ngươi. Nếu không tin ngươi, sao ta lại không hề hỏi tới chuyện luyện công của ngươi một tiếng.

Đồ không hiểu sao y lại hừ như thế, đang muốn truy hỏi nguyên nhân, thì nghe thấy Bách Nhĩ nói tiếp “Nếu Tát có thể luyện được, như vậy cũng có thể dạy cho những người khác. Hỏi họ xem ai muốn học, không muốn thì không cần ép buộc. Có điều, cơ hội chỉ có lần này thôi.” Lần này y luyện công gặp sự cố, đối với các thú nhân cũng không khác là một lần khảo nghiệm. Nhát gan, không đủ tín nhiệm y, băn khoăn quá nhiều, có lẽ đều sẽ chọn không học. Đối với loại người này, không chỉ không thể trọng dụng, mà về sau bọn họ có muốn học cũng không thể dạy.

Với ý tứ của y, Đồ cái hiểu cái không, nên hắn liền hỏi thẳng.

“Một là nhát gan, hai là không quyết đoán, ba là không biết phân tích tình hình xung quanh và tình cảnh bản thân, cuối cùng, ngoài chuyện thiếu ba điều kiện trên, thì người này không thể trung thành mãi được. Người như vậy, dù hắn luyện công tốt hơn người khác cũng không thể dạy. Để họ làm một thú nhân bình thường sẽ tốt hơn.” Bách Nhĩ phân tích.

Khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi rừng trúc, xa xa nhìn vài đống lửa sáng lên, bóng dáng các á thú bận rộn qua lại ở trong đó, hiển nhiên là đang nấu bữa tối.

“Trên người ta không có mùi đúng không?” Bách Nhĩ không xác định hỏi lại. Nói thật, bị một thú nhân đè, y còn chưa cảm thấy sao, dù gì lúc ấy bị rơi vào tình huống đó, hơn nữa chính y cũng thoải mái, cộng thêm có thể là do chịu ảnh hưởng của cơ thể này, nên y cũng không có bài xích với Đồ, nếu chuyện đã phát sinh, y sẽ không rối rắm nữa. Thế nhưng cái mùi phát tình lại thật sự rất dọa người, y không biết phải làm sao để đi đối mặt với mấy thú nhân đã từng kề vai chiến đấu với mình nữa.

“Không có.” Đồ dừng một lát, nhìn lại vào mắt của Bách Nhĩ, bỏ đi kích động lại gần ngửi một lượt từ trên xuống dưới cơ thể y, mà nghiêm túc lắc đầu. Trong mắt hắn, á thú có thể tỏa ra mùi phát tình khiến thú nhân mất đi năng lực khống chế hẳn là một chuyện đáng kiêu ngạo, nên hắn không hiểu đến tột cùng là Bách Nhĩ để ý cái gì.

Tuy rằng đã tự cảm thấy, nhưng khi nghe được lời khẳng định mong muốn, Bách Nhĩ vẫn thở nhẹ ra, nếu vẫn khiến y mang theo cái mùi như vậy, thật sự là không tiện chút nào.

Bởi vì để tránh thời gian nóng nhất, nên lúc này các thú nhân cùng đa số á thú còn đang bận bịu, gỡ đá xuống, dùng gai thú, móng thú và đá làm công cụ mài đá thành hình, sau đó vận chuyển tới chỗ xây, rồi dùng hỗn hợp cỏ bạch thủy và cát, bùn trát lên. Mấy ngày Bách Nhĩ nằm ở trong nhà, họ đã xây được tường của một loạt phòng ốc bên trái cao tới gần thắt lưng.

Lúc mọi người phát hiện Bách Nhĩ đột nhiên khỏe lại, đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng, vì thế hôm nay kết thúc công việc sớm hơn mọi khi. Các thú nhân ban đầu còn hơi chần chừ, sau đó không ngửi thấy mùi có ảnh hưởng tới họ nữa, liền vây tới, thân thiết thăm hỏi.

Ban đầu trong lòng Bách Nhĩ còn hơi mất tự nhiên, nhưng sau khi phát hiện trong mắt họ ngoại trừ quan tâm, thì không có ý gì khác, y cũng liền từ từ buông xấu hổ trong lòng. Dù sao tâm lý là của nam nhân, người khác đã không ngại gì, y tự nhiên cũng không gây khó dễ cho mình. Chỉ là lúc bị hỏi sao đột nhiên khỏe lên, y nghẹn lời, sau đó mới nói mình cũng không rõ, chỉ là lúc nhìn chiều tà buông xuống, trong lòng như nghĩ thông suốt cái gì đó, nên liền có thể cử động.

Bởi vì chuyện y phát bệnh vốn đã kỳ lạ, nên khi y đột ngột khỏe lại, những người khác cũng không cảm thấy kỳ quái gì. Việc này liền được bỏ qua, chỉ có Tát là hơi đăm chiêu suy nghĩ, có điều gã có nghĩ tới bể đầu chắc cũng không nghĩ ra làm sao Bách Nhĩ khỏe lên được đâu. Thế nhưng cũng bởi vậy mà về sau gã có nhận thức sâu sắc trong ngộ đạo đối với võ công đang luyện.

“Cũng có thể là do phát hiện họ đột nhiên trở nên hiểu chuyện, trong lòng thấy vui mừng, nên khỏe lại.” Nhìn qua các á thú ở bên ngoài vểnh tai nghe họ nói chuyện, Bách Nhĩ lại nửa đùa nửa thật nói. Không thể phủ nhận, hôm qua các á thú tới, khiến tâm tình u ám thật lâu của y tốt lên không ít.

Ban đầu các á thú còn không biết là đang nói tới mình, mãi tới khi tự dưng các thú nhân quay đầu, mang theo ý cười nhìn họ, họ mới chợt hiểu ra. Lập tức có phần lớn người đều xấu hổ, nhưng trong mắt lại là hưng phấn và kích động không thể che giấu. Đúng lúc này, Hồng Dật tùy tiện đẩy A Đề một phen.

“Đồ ngươi mang về cho Bách Nhĩ đâu, giờ còn không cho y, lát nữa y vào nhà, Đồ sẽ lại ngăn người khác ở bên ngoài đấy, muốn lại gần cũng không được đâu.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, mấy ngày nay khó được vui vẻ. Đồ lại im lặng, hắn nghĩ, bây giờ Bách Nhĩ đã khỏe, ta cản các ngươi làm gì? Hơn nữa kể cả ta có muốn ngăn các ngươi đi nữa, thì có thể ngăn được Bách Nhĩ sao?

A Đề bị đẩy thì lảo đảo mấy cái, nhờ Bố đưa tay đỡ mới đứng vững được, thế nhưng mặt y đã đỏ bừng lên. Tay y vẫn giấu ở sau lưng, trong ánh lửa rọi vào có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút màu vàng lộ ra, hiển nhiên là đang cầm gì đó. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Bách Nhĩ, thấy trong mắt y hiện lên ý cười ôn hòa giữa sự kinh ngạc, A Đề mới cố lấy dũng khí đi qua.

“Bách Nhĩ, ta nghĩ ngươi nằm ở trong nhà… nên, hôm nay ra ngoài thấy cái này đẹp, liền đem về cho ngươi.” Y lắp bắp giải thích, đưa tay ra, là một bó hoa màu vàng còn nhỏ nước, trên cành hoa còn những chiếc lá xanh biếc, trông rất kiều diễm “Ngươi cắm nó ở trên tường, lúc ngắm chắc sẽ vui vẻ lên chút…” Nói tới câu sau, giọng nói của y càng hạ thấp. Bởi vì hiện tại Bách Nhĩ đã khỏe, có lẽ không cần cái này nữa. Y còn chưa dứt lời, cũng không muốn nói hết, thậm chí đang định trách Hồng Dật nhiều chuyện, thì đã thấy Bách Nhĩ đứng lên, đưa tay cầm lấy bó hoa từ trong tay y, cười nói “Cảm ơn ngươi! Thơm lắm!” Nói xong, y còn làm bộ ngửi, sắc mặt hiện rõ sự vui vẻ. Đương nhiên là một nam nhân, tuy thấy hoa cũng đẹp, nhưng tuyệt đối không có yêu thích như nữ nhân. Có điều bó hoa trước mắt này lại khác biệt, bởi nó là một phần chân ý của người khác, sao y có thể từ chối cho được.

A Đề sửng sốt một lát, mặt càng đỏ hơn, đôi mắt lại trong suốt sáng ngời, tràn đầy vui mừng. Đồ mình tặng có thể được nhận và yêu thích, y rốt cuộc cảm thấy ban ngày mình vừa đào mầm khoai lang tím, vừa muốn tìm xem có loại hoa nào vừa đẹp vừa không có ở trong thung lũng để cắm trên tường là một vất vả đáng giá.

Đêm nay, tất cả mọi người đều rất vui mừng, dù cho Bách Nhĩ đã khỏe, các lão á thú vẫn dành cho y phần ăn ngon nhất, là canh cá như cũ, có điều bên trong bỏ thêm rau dại mới lạ cắt nhỏ, mùi vị lại có chút giống hành lá. Đối với Bách Nhĩ, thời gian lâu nay ngoại trừ muối cũng không được nếm qua các gia vị khác mà nói, thật không khác gì mỹ vị nhân gian. Vừa hỏi mới biết đây là thực vật hôm qua họ mới tìm thấy, đã ăn thử, thấy rất ngon, cộng thêm sau một ngày cũng không có vấn đề gì, nên mới dám đưa cho y ăn. Trong phút chốc đó, cảm xúc trong lòng Bách Nhĩ chợt ngổn ngang, còn có một chút cảm động.

Đương nhiên, trong không khí hòa hợp này cũng không tránh khỏi có người không hòa hợp tồn tại. Cả buổi tối vẫn có một ánh mắt giống như gai thỉnh thoảng dừng trên người Bách Nhĩ, dù cho đối phương che giấu rất kỹ, nhưng với cảm giác hiện tại của Bách Nhĩ sao lại không phát hiện ra. Chủ nhân của ánh mắt đó là của một á thú rất đẹp, thế nhưng Bách Nhĩ không có ấn tượng quá sâu, cho nên thật sự có chút không rõ tại sao đối phương lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, giống như địch ý, lại giống như soi mói, càng giống như không phục.

Vì thế khi trở lại nhà đá, y liền thuận miệng hỏi Đồ vẫn bám chặt theo mình, biểu tình của Đồ cứng lại một lát, sau đó sắc mặt mới đầy mờ mịt nói hắn không biết á thú kia. Lúc này Bách Nhĩ đang tìm đồ để cắm hoa A Đề cho, nên cũng không chú ý tới sắc mặt hơi thay đổi của hắn, nếu không sao y lại không nhận ra là hắn không có nói thật.

“Cái này có gì đẹp đâu, mùi xộc lên thấy mà khó chịu… Hắt xì! Hắt xì!” Đồ thấy Bách Nhĩ coi bó hoa như bảo bối, lại nghĩ tới biểu tình vui vẻ khi y nhận hoa từ tay A Đề, hắn lập tức thấy khó chịu, vừa nói vừa đi qua giật bó hoa từ trong tay Bách Nhĩ, muốn ném ra ngoài cửa sổ, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ là xoay người bỏ ra gian ngoài. Tính khi nào Bách Nhĩ không chú ý, thì thuận tay cầm ra ngoài luôn “Nếu ngươi thích, mai ta tìm loại đẹp hơn cho ngươi.”

“Mùi thế này mà nồng?” Bách Nhĩ có chút nghi hoặc, y ngửi thấy mùi thoang thoảng mà, còn rất nhã nữa. Có điều nghĩ tới mũi thú nhân nhạy cảm, có lẽ là không ngửi được mùi này, nên y cũng từ bỏ.

Đồ ừ mấy tiếng liên tục, rồi đi qua ôm chặt lấy Bách Nhĩ, ghé vào tai y, nói “Bách Nhĩ, đã lâu rồi chúng ta chưa có làm.” Giọng nói của hắn trầm thấp, còn không quên dùng nơi đã cứng lên của mình khẽ cọ xát vào đối phương, hàm ý cầu hoan rất rõ ràng.

Đã lâu? Bách Nhĩ buồn cười, đưa tay muốn xoa đầu đối phương, tay đưa tới giữa chừng liền chuyển qua vỗ vai hắn, vừa mềm nhẹ vừa kiên định đẩy hắn ra “Tối nay không được, ta còn phải kiểm tra lại cơ thể một lần nữa, để tránh phát sinh chuyện như lúc trước.” Dừng một lát, y nói tiếp “Ngươi không luyện công sao?” Nếu là trước đây, kể cả Đồ bỏ luyện công, y cũng sẽ không ép. Thế nhưng hiện tại đối phương đã bạn đời của y, y cũng không hi vọng đối phương không chịu nổi ngay cả chút cản trở nho nhỏ này.

“Luyện.” Nghe y nói, mặc dù Đồ hơi uể oải, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa. Dù sao sự tình liên quan tới sức khỏe của Bách Nhĩ, hắn vẫn biết phân rõ nặng nhẹ. Có điều hắn kiên quyết đòi luyện công cùng phòng với Bách Nhĩ, để ngừa lúc có chuyện gì có thể kịp thời phát hiện.

Bách Nhĩ không lay chuyển được hắn, nên cũng đành đồng ý.

104. Vi An

Kiểm tra một vòng, ngoại trừ kinh mạch toàn thân thông suốt, Bách Nhĩ cũng không phát hiện cơ thể có cái gì khác thường, chỗ Vĩ Lư kia y cũng cẩn thận kiểm tra một lượt, viên đá lửa nóng tất nhiên là không thấy nữa, chỉ còn lại một khoảng không lớn cỡ nắm tay được một lớp chân khí mỏng manh bao trùm, cùng chân khí nối liền kinh mạch bốn phía qua lại không ngừng, cũng không còn chỗ nào tắc nghẽn nữa.

Đó chính là chỗ cho á thú mang thai đấy ư? Bách Nhĩ sửng sốt một chút, rồi chậm rãi thu công, mở mắt ra, lại chạm vào đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình.

“Ngươi không luyện công?” Lông mày y vừa muốn nhíu lại, thì lại nghĩ là do đối phương lo lắng mình gặp sự cố nên mới như vậy, vì thế y liền bỏ đi bực dọc trong lòng.

Đồ thấy y bình an thu công, trái tim vẫn buộc chặt của hắn cuối cùng cũng thả xuống, sau đó hắn cười hì hì tới gần Bách Nhĩ, nhìn xung quanh, nói “Bách Nhĩ, bộ dáng luyện công của ngươi thật là đẹp.” Đừng nói sống chung một nhà với Bách Nhĩ, hắn căn bản không thể tịnh tâm được, chính là chuyện vừa mới xảy ra, cũng khiến hắn không có cách nào thả lỏng lòng mình được.

“Ánh mắt của ngươi càng ngày càng không bình thường.” Bách Nhĩ thản nhiên liếc hắn, nói. Y thật sự nghĩ không ra, một người ở trong mắt người khác làm sao mà từ một kẻ xấu xí, bình thường, bị lãng quên nhiều năm đột nhiên lại trở nên dù làm gì cũng được khen là đẹp? Y biết chính mình có chút năng lực, hơn nữa năng lực này sẽ khiến các thú nhân phải đối xử khác, thế nhưng nó lại không thể nào thay đổi dung mạo của y được.

Đồ mù mờ, không hiểu ý tứ trong đó, nhưng lại cảm thấy khả năng không phải lời hay, vì thế hắn thông minh né đi. Thấy Bách Nhĩ đã gấp da thú làm gối xong, chuẩn bị đi ngủ, hắn liền vội vàng chen tới. Thật ra hắn rất muốn lại làm chút gì đó, có điều bị ánh mắt nhìn thấu của Bách Nhĩ đảo qua, nên đành phải thu cờ ngừng trống, ngoan ngoãn tới nằm bên cạnh, chỉ đưa tay đặt lên eo y, như có như không kéo y vào trong lòng.

Theo lý, thời tiết như vậy, hai người dán sát vào nhau tất nhiên sẽ nóng tới không chịu nổi. Đồ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị trách cứ hoặc bị từ chối, ai ngờ tay vừa chạm lên eo Bách Nhĩ, xuyên qua lớp vải bố mỏng kia, hắn có cảm giác như chạm vào một khối ngọc thạch mát mẻ, thoải mái tới mức hắn lập tức ôm người kia vào lòng.

Bách Nhĩ không kịp đề phòng, ngược lại bị giật mình, còn chưa mở miệng nói gì, đã nghe thấy Đồ thở phào nhẹ nhõm “Bách Nhĩ, cơ thể ngươi sao lạnh vậy, để ta ủ cho ngươi.”

Bách Nhĩ im lặng, thầm nghĩ, trời nóng thế này, ủ cái gì chứ, là ngươi muốn mát thì có. Bởi vì y luyện công đại thành, cơ thể đã không còn sợ nóng, lạnh nữa, cho nên y cũng lười vạch trần chút tâm tư nho nhỏ ấy của Đồ, mà nhắm mắt lại đi ngủ. Về phần thú nhân kề sát sau lưng, y biết mình cần phải từ từ thích ứng. Người dùng chân tình đối đãi với y, sao y có thể sau khi dùng qua liền đá văng hắn đi chứ.

Thú nhân sợ nóng, thậm chí ban ngày còn không quá muốn vây da thú bên hông, ban đêm chỉ cần không có mưa, rất nhiều người đều sẵn lòng ngủ ngoài trời, bởi vì muốn hưởng chút gió mát. Tuy từ sau khi tiến vào nhà đá, buổi tối Đồ không cảm thấy nóng, nhưng lại bởi vì lo lắng cho Bách Nhĩ, nên vẫn không được nghỉ ngơi tốt, đêm nay ôm cơ thể mát mẻ của Bách Nhĩ, cộng thêm hoàn toàn yên tâm, đúng là khó được ngủ một đêm dài ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Bách Nhĩ dĩ nhiên dậy tập luyện cùng mọi người, sau đó y phát hiện trên đùi nhóm á thú của Hồng Dật, Tang Lộc, Ô Trĩ đều còn buộc hai túi da thú đựng đá. Còn các nhóm khác, có người buộc, có người không buộc. Mà điều khiến y cảm thấy không vui là, ánh mắt tối qua nhìn y lại xuất hiện. Người đó là á thú trong nhóm của Bối Cách, nên y gọi Bối Cách tới nói chuyện.

Nghe thấy người Bách Nhĩ hỏi tới, Bối Cách nhếch môi khinh thường “Đã muốn nói cho ngươi từ lâu rồi, đáng tiếc Đồ không cho chúng ta tới thăm ngươi.”

Bách Nhĩ hơi nhướn mày, im lặng chờ đối phương nói tiếp.

“Á thú đó tên là Vi An, trước kia ta đã thấy không ổn rồi. Hừ!” Trên mặt Bối Cách đầy khinh thường, chỉ thiếu mỗi việc nhổ nước miếng xuống đất thôi “Y cho rằng mình đẹp hơn người ta một chút, các thú nhân liền đều thích y sao? Hồng nhà ta còn không thèm liếc y một cái, ngoại trừ mấy thú nhân mới tới kia, có ai thích cái loại nhìn được mà không dùng được như y đâu.”

Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương nói cả buổi cũng chưa nói đến trọng tâm. Y biết với dung mạo hiện nay của mình, hoàn toàn không thể khiến một á thú đẹp nảy sinh đố kỵ được.

Bối Cách lộ ra nụ cười ngượng ngùng, rồi mới nói tiếp “Chính là, mấy hôm trước không phải ngươi bị bệnh ư, sau đó Vi An vậy mà ngăn Đồ lại, nói tình nguyện làm bạn đời của Đồ. Hứ, ta nói chứ, trước kia lúc ra ngoài đi săn, sao y cứ sáp tới bên cạnh Đồ, hóa ra là ôm tâm tư này, cũng chẳng quan tâm người ta đã có bạn đời hay chưa.”

Bách Nhĩ giật mình, cuối cùng hiểu rõ vì sao mình vô duyên vô cớ lại bị người ta ghét, nhất thời y cũng không biết là nên cười hay nên giận đây.

“Hôm đó, Đồ bế ngươi từ bờ sông về đây, liền nói với mọi người ngươi là bạn đời của hắn.” Nói tới đây, trong mắt Bối Cách còn có chút nghi hoặc, hiển nhiên là y không ngờ sao Bách Nhĩ lại thành bạn đời của Đồ, hơn nữa còn là sau khi Bách Nhĩ mắc bệnh. Tuy rất ít thú nhân bỏ rơi bạn đời nhà mình khi bị bệnh, thế nhưng nếu trước khi kết thành bạn đời, lại có rất ít người tình nguyện kết bạn đời với một á thú có khả năng mãi mãi sẽ không đứng dậy được “Chắc Vi An cho rằng ngươi bị bệnh nặng, không bao lâu Đồ sẽ vứt bỏ ngươi, nên mới làm chuyện như vậy. Ngươi không biết đâu, hôm đó y gọi Đồ vào trong rừng trúc, không chỉ nói mấy lời không biết xấu hổ kia, mà còn chủ động nhào vào lòng Đồ. Y cho rằng không ai thấy, nào ngờ Hồng Dật đang đi tiểu trong đó, hừ hừ…” Với tính cách không giữ miệng được của Hồng Dật, rất nhanh sau đó những người khác đều biết. Nếu không phải lúc ấy Đồ không kiên nhẫn, lập tức đẩy Vi An ra, chưa nói lời nào đã xoay người bỏ đi, thì chỉ e họ đã nhịn không được vọt tới nhà đá méc với Bách Nhĩ rồi.

“Được rồi, ngươi đi rèn luyện đi.” Đối với chuyện như vậy, Bách Nhĩ đương nhiên không có hứng thú nghe tiếp, vì thế y nói.

“Ngươi không hỏi xem phản ứng của Đồ thế nào ư?” Bối Cách kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn, y cảm thấy phản ứng của Bách Nhĩ thật sự không giống với tưởng tượng của mình. Nếu đổi lại là y mà biết có người để ý tới Hồng, y đã tới chửi thẳng vào mặt người đó, rồi đánh cho một trận rồi.

“Không cần hỏi, ta tin hắn.” Bách Nhĩ nói, ánh mắt nhìn về phía Đồ đang thi đấu cùng các thú nhân cách đó không xa, nhìn lại vào ánh mắt thấp thỏm, bất an của đối phương, y không khỏi nở nụ cười. Tình cảm của y không sâu đậm như Đồ, thế nhưng nay đối phương đã là bạn đời của mình, dĩ nhiên y sẽ không chấp nhận chuyện người khác chen ngang vào, song cũng không có nghĩa y sẽ mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .